Hà Nội mấy hôm nay oi nồng quá! Ước gì bây giờ có một cơn mưa, mưa gột rửa mọi ưu tư, muộn phiền, mọi tính toan cuộc sống…
Và em ước… Mưa…
Lúc ấy em sẽ làm gì nhỉ???
Mưa,… mưa mỗi lúc một lớn. Con đường vốn sạm đi vì nắng thì nay như hiền hòa hơn với những hạt mưa mát lành. Nhành trứng cá bên cửa bỗng trỗi dậy một sức sống mới với những giọt long lanh. Mưa luồn lách vào mọi ngóc ngách của phố xá, len lỏi cả vào tâm hồn mỗi người…
Em đang hoà vào mưa, trong veo, mát lành. Mưa ôm lấy em. Từng giọt mưa trong veo như ánh mắt. Ta yêu nhau từ ánh mắt nhìn trong trẻo, từ giọng cười rộn rã đó…
Em ước được đi cùng anh dưới mưa!
Thong thả…, không vội vàng…, không né tránh…
Hãy cứ để những hạt mưa làm suy nghĩ lắng lại, để em thấy tâm hồn mình trở nên trong vắt như những hạt mưa đậu trên chiếc lá xanh non kia!
Để em thấy tình yêu của mình trở nên lung linh và đẹp hơn!
Để em thấy yêu anh hơn!
Để em thấy dù mưa nhưng em không hề lạnh lẽo...!
[i]